Sáng dậy không muốn ăn mì Quảng nữa, nhưng tôi chạy loanh quanh khu ven biển tới nửa tiếng đồng hồ, quả cả cầu mới tìm thấy quán bún bò.

Nói về vấn đề của du lịch Việt, ngoài chuyện quảng bá điểm đến hấp dẫn tới du khách thì một nhiệm vụ vô cùng quan trọng khác là cần đẩy mạnh giới thiệu cả ẩm thực địa phương. Đó luôn là một phần không thể thiếu và gắn liền với sự phát triển của du lịch. Nhưng tiếc rằng, ở Việt Nam bao năm nay, nó vẫn bị bỏ ngỏ, dù được truyền thông thế giới đánh giá rất cao.

Chúng ta đang thiếu trầm trọng những khu chợ đêm ẩm thực hay các khu foodcourt - thứ mà những nước làm du lịch tốt trong khu vực như Hàn Quốc, Nhật Bản, Trung Quốc, Đài Loan, hay thậm chí là Thái Lan vẫn luôn đẩy mạnh phát triển. Trong khi ở ta, địa phương nào có tổ chức các khu chợ ẩm thực thì lại chủ yếu bán các món ăn du nhập từ nước ngoài với công thức lai căng như đồ ăn sinh viên thay vì bán ẩm thực truyền thống, nên du khách cũng chẳng mặn mà.

Một điểm nữa tôi để ý thấy là các quán ăn ngon và chuẩn vị truyền thống của ta hầu hết đều nằm xa các khu du lịch. Và vì thế, họ tiếp khách bản địa là chính. Vì không được quảng bá nhiều mà chỉ là truyền miệng nên khách du lịch cũng chẳng thế biết mà tìm tới nơi. Với khách du lịch, độ tiếp cận của các quán ăn là không cao, có xem review du lịch hay các bài báo thì cũng chỉ vài quán cố định, mà phần lớn là chạy quảng cáo chứ không hẳn là ngon nhất.

>> 'Khách Tây đi du lịch Việt Nam nhưng ăn lẩu Thái'

Cái chúng ta còn thiếu là một nơi tập trung được nhiều món ăn đặc sắc vào cùng một chỗ, giúp du khách có thể dễ dàng trải nghiệm. Năm ngoái tôi từng đi Đà Nẵng du lịch sáu ngày. Có những hôm sáng dậy, tôi không muốn ăn mì Quảng nữa nhưng chạy loanh quanh khu ven biển tới nửa tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy hàng quán gì khác. Sau đó, tôi phải qua cầu, sang bên phố, mãi mới thấy một hàng bún bò để ăn, rất bất tiện.

Một địa điểm khác mà ẩm thực dễ tiếp cận du khách trong và ngoài nước chính là các sân bay hay khách sạn. Thế nhưng thay vì tập trung phát triển những khu ẩm thực mang đậm bản sắc dân tộc với giá thành phải chăng để quảng bá thì chúng ta lại đi theo công thức lai căng và giá quá cao. Nói chung, ẩm thực là một mỏ vàng lớn vẫn chưa được khai thác đúng cách.

BL