Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam, "Đi chơi chùa Hương" là một ca khúc có đời sống rất rộn ràng nhưng lai lịch lại cực kỳ bí ẩn. Từng có một thời, nhiều người đi tìm tác giả đã phổ nhạc lời thơ của Nguyễn Nhược Pháp thành bài hát nổi tiếng nhưng đều không thể tìm ra nổi. Và sự thật cuối cùng đã khiến mọi người… "ngã ngửa".
Ca khúc nổi tiếng nhưng không thể tìm ra bản nhạc gốc
Bản gốc bài hát "Đi chơi chùa Hương" ký tên tác giả Trần Văn Khê. Ảnh chụp lại từ báo Văn nghệ
Trước hết, bài thơ của Nguyễn Nhược Pháp có tên "Chùa Hương" với 34 khổ, theo thể ngũ ngôn trường thiên (mỗi câu 5 chữ, 4 câu/khổ). Theo nhà văn Nguyễn Giang, thời điểm ấy, Nguyễn Nhược Pháp "thầm yêu trộm nhớ" một tiểu thư khuê các, lúc ấy được coi là "mỹ nhân đất Hà Thành" (Hoa hậu Đỗ Thị Bính, ở số nhà 67 Nguyễn Thái Học, Hà Nội) nên đã sáng tác bài thơ này để tặng "nàng thơ". Hôm nào, Nguyễn Nhược Pháp cũng lặng lẽ đi qua số nhà 67 Nguyễn Thái Học để mong được gặp người trong mộng. Tiếc rằng, số phận nghiệt ngã đã khiến ông sớm qua đời khi còn rất trẻ, tài năng đang ở độ chín nên đến khi mất ông vẫn chưa được gặp tiểu thư Đỗ Thị Bính dù chỉ một lần.
Chia sẻ với Dân Việt, Tiến sĩ Mỹ học Thế Hùng cho biết, năm 1991, khi được giao thực hiện chuyên san Lễ hội chùa Hương cho tuần báo Văn nghệ, ông rất cần bản nhạc gốc bài "Đi chơi chùa Hương" của tác giả Trần Văn Khê phổ thơ Nguyễn Nhược Pháp để tiện so sánh với bài hát hiện hành. Nhận nhiệm vụ này, ông gõ cửa Hội Nhạc sĩ Việt Nam để xin bản nhạc đó. Tuy nhiên, tất cả các nhạc sĩ có trách nhiệm đều lắc đầu "không có".
Tiến sĩ Mỹ học Thế Hùng thời trẻ. Ảnh: NVCC
"Tôi vẫn nhớ, nhạc sĩ Hoàng Vân khẽ nhún vai tròn xoe mắt: "Tôi chưa được nhìn bản nhạc ấy bao giờ mặc dù tôi nghe bài hát ấy rất nhiều". Một người bạn thương tôi vất vả, chỉ về phía gác hai của Hội Nhạc sĩ mà rằng: "Hãy tìm ca sĩ Quốc Đông, thế nào cũng có, mà nếu không có thì nghe băng ký âm lại". Trời ơi! Một ca khúc để in trang bìa báo Văn nghệ mà lại ký âm, rất có nguy cơ bị tác giả kiện.
Đăng thảo luận