Chồng đi làm lương chỉ 6 triệu đồng một tháng, nhưng không muốn thay đổi công việc để cải thiện thu nhập, về nhà thoải mái nằm chơi game.

Đọc bài viết "Chồng muốn tôi hài lòng với lương tháng 20 triệu của anh", tôi thấy hình ảnh của chính mình trong đó. Vì cái tham lam, muốn gia đình được ăn ngon, mặc đẹp, có khoản dự phòng khi đau ốm hoặc có chuyện xui rủi, nên bản thân tôi lúc nào cũng dặn lòng phải cố gắng. Tôi cố gắng học hỏi để nâng cao trình độ, năng lực bản thân, tăng thu nhập, cố gắng học cách nuôi dạy con nên người, phù hợp với sự phát triển của xã hội... Tôi cũng cố vun vén hai bên nội ngoại các dịp lễ Tết.

Trong khi đó, chồng tôi vô lo, vô tâm. Anh làm lương một tháng chỉ 6-7 triệu đồng, không định hướng, cũng không muốn thay đổi công việc để cải thiện thu nhập. Ở chung với nhà vợ, anh luôn tỏ ra khó chịu, đeo tai nghe vào và bỏ mặc những gì đang diễn ra xung quanh.

Tôi tự thấy sự bất công trong chính gia đình của mình. Trong khi chồng đi làm về là chẳng vướng bận gì, nằm chơi game, đặt lưng xuống là ngáy, thì tôi lại đêm đêm nằm nghĩ nhiều chuyện đến mức không ngủ được. Tôi lo công việc, lo con cái, quần áo, ăn uống ngày mai... Vừa nghĩ vừa nghe chồng ngáy, tôi lại tủi thân, khóc bao đêm.

Đỉnh điểm là khi tôi sinh con thứ hai, đang ngồi hút sữa, tôi mệt vì phải một mình thức đêm chăm con, cộng thêm sự bực dọc trong lòng tích tụ bấy lâu nên tôi cãi nhau với chồng. Sau đó, tôi ấm ức bật khóc, nói hết ra cho hả giận. Nghe vậy, chồng cũng to tiếng, nói tôi "im đi". Sau bữa ấy, hai vợ chồng tôi cũng có ngồi nói chuyện lại về định hướng và trách nhiệm trong gia đình.

>> Bỏ bạn trai lương 10 triệu để lấy chồng lương 40 triệu

Chồng nói: "Thiên chức của phụ nữ là đẻ con, chăm con". Tôi hỏi lại: "Vậy trách nhiệm của người đàn ông trong gia đình là gì? Không định hướng cho con, không dạy dỗ con phát triển, không đem về tài chính tốt, cũng không quan tâm vợ. Sao chúng tôi là phái yếu mà muốn được yếu đuối một chút cũng không được? Các anh không mạnh về kinh tế, thì ít ra cũng nên tinh tế chứ nhỉ?".

Rồi tôi tuyên bố sẽ cố gắng để không phụ thuộc vào chồng bất kỳ chuyện gì nữa. Nghe vậy, chồng cũng làm lơ như không có chuyện gì xảy ra. Từ ấy, tôi vừa chăm con nhỏ, vừa nhận làm thêm, vừa chăm sóc nhà cửa và cả con lớn. Nhiều lúc đuối lắm, nhưng tôi lại thấy thoải mái lạ thường, vì mình không còn trông đợi điều gì từ chồng nữa.

Chúng tôi đang trong giai đoạn tình cảm nguội lạnh dần. Hay cũng có thể là chỉ mình tôi thấy vậy, bởi có lẽ chồng cũng không biết tôi buồn bực, chẳng nhận ra sự thay đổi của tôi. Mọi thứ đối với anh những ngày qua vẫn vậy. Tôi cũng dự tính chờ đến khi bé nhỏ được một tuổi, sẽ thỏa thuận ly thân chồng. Rồi có lẽ tôi cũng sẽ tiến đến ly hôn. Vì ba mẹ hạnh phúc thì mới nuôi dạy con hạnh phúc được.

Tuy nhiên, gần đây, khi nghe tư vấn, tôi lại có một chút chững lại. Có thể tôi sẽ điều chỉnh lại suy nghĩ để bản thân không phải là nạn nhân, và không khiến chồng trở thành thủ phạm, để dẫn dắt suy nghĩ là tâm trí, lý trí trở nên nhân tính hơn. Tôi không chắc về kết quả cuộc hôn nhân này sẽ như thế nào, chỉ mong đời sẽ nhẹ nhàng với mình một chút.

* Ai là trụ cột kinh tế trong gia đình bạn? Chia sẻ câu chuyện phân chia trách nhiệm kiếm tiền của vợ chồng bạn tại đây.

Tu Hy