Người ta vẫn tranh cãi không hồi kết về sự hiện diện của đồng tiền trong mối quan hệ vợ chồng. Mỗi bên đều có lý do để bênh vực cho quan điểm của mình. Tôi không đứng hẳn về bên nào, chỉ là ghét vô cùng những ông chồng suốt ngày "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành" với vợ!
Một khi cả hai người cùng có công ăn việc làm ổn định, lẽ tất nhiên trách nhiệm xây dựng tổ ấm chia đều cho cả hai. Nếu đã một lòng một dạ yêu vợ và thương con, hà cớ gì chúng ta đong đếm thiệt hơn việc chung tiền chi tiêu trong gia đình từng ngày?
Tiếc thay, mỗi ngày có những người vợ vẫn phải chứng kiến sự rạch ròi trong chi tiêu, tỉ mỉ trong từng cắc bạc của chồng đối với việc góp chung tiền vào sinh hoạt phí.
Vật giá leo thang, các con ngày càng lớn. Thêm một đứa con là biết bao khoản phát sinh không định hình trước được. Người vợ loay hoay, xoay xở hết sức để số tiền chi tiêu chung không bị hao hụt. Bài toán khó đó cần giải mỗi ngày khiến đầu óc họ luôn quay cuồng chuyện tiền nong.
Phụ nữ mà, có giỏi đắp đổi thế nào cũng sẽ thiếu trước hụt sau khi hôm qua thấy lát cá ngon mua đắt hơn tí, hôm nay gặp bộ quần áo công chúa xinh xắn nghĩ đến con gái út mặc vào sẽ điệu đà lắm đây, thế là sắm cho con...
Dẫu đã cố gắng tiết kiệm, tự nhủ lòng bớt việc chi tiêu cho bản thân nhưng thỉnh thoảng vẫn phát sinh những khoản không lường hết được. Nào là tiệc cưới, đám giỗ, sinh nhật; nào là các khoản đóng cho con; nào là tiền thuốc men, con bệnh…
Đăng thảo luận